CẤP 2 QUÃNG THỜI GIAN ĐỂ NHỚ CỦA LẠI THỊ MỸ HẠNH – CHIA SẺ 06

Thời Học Sinh – Sáng tác: Hoàng Tôn, Nabati

Thời học sinh…thật vui ghê!
Làm cho ai cũng muốn quay về!
Cười giòn tan, hòa tiếng hát khúc ca rộn vang!
Cùng đùa vui, cùng mơ ước
Cầm tay ta bước trên con đường
Từng khoảnh khắc đậm đà cho lòng thêm vấn vương!

Nhớ đến những phút giây.
Mình cùng ngồi trò chuyện nơi đây
Ta rong chơi vui đùa theo tháng ngày
Có những lúc ghét nhau
Rồi hôm sau lại chợt quên mau
Giờ ra chơi vẫn sang lớp bên ta cùng đá cầu

Kỷ niệm đó mãi chẳng thể quên
Giờ học cứ mỗi lúc mùa thi đến
Cùng sẻ chia bao nhiêu khó khăn bên nhau lúc cần
Nụ cười hãy cứ mãi giòn tan
Nụ cười hãy cứ mãi thật trong sáng
Để tôi mang đi theo suốt đời, mang theo suốt đời.

Ai cũng có một thời để nhớ, để thương, để hoài niệm – Dẫu biết thời học sinh cấp 2 cắp sách đến trường một đi không bao giờ trở lại, bất giác một khoảnh khắc nào đó tôi chợt ngẩn ngơ bắt gặp hình ảnh của chính mình ngày xưa, đeo khăn quàng đỏ đạp xe đến trường với nụ cười trên môi.

Ngày đó, tôi còn nhớ lúc chập chững bước chân vào trường THCS Kỳ Bá tôi đã tự nhủ mình sẽ phải thật khác, khác so với sự ham chơi và lười biếng ở cấp một. Ấy vậy mà, tôi vẫn năn nỉ ỉ ôi, van xin khóc lóc để mẹ tôi rủ lòng từ bi cho tôi không phải học lớp Chọn – Trong thâm tâm tôi lúc đó chỉ đơn giản là che giấu sự lười biếng. Tôi hiểu rằng khi học ở lớp thường sẽ không quá vất vả và việc cạnh tranh cũng sẽ không ám ảnh mình. Tôi đã lựa chọn làm “Vua xứ mù”. Nhưng cuộc sống vốn dĩ không đơn giản để dễ tính toán giống như cái đầu đơn thuần của một cô nhóc 11 tuổi – Học sinh Tiên Tiến. Đó quả là nỗi ác mộng kinh hoàng với gia đình tôi. Và mẹ tôi chợt nhận ra rằng việc dễ dãi với tôi là không được phép.

Tôi của lúc non nớt ấy chỉ mong sao lớn thật nhanh để thoát khỏi sự kèm cặp của gia đình.

Tôi của lúc ấy chỉ muốn làm ngược lại những gì bố mẹ nói.

Tôi của lúc ấy ngang ngược và ương bướng.

Tôi của lúc ấy lần đầu biết bị bạn đâm sau lưng là thế nào.

Tôi của lúc ấy lần đầu biết khóc vì một niềm tin sai chỗ và lúc ấy tôi nhớ mẹ chỉ cười và hỏi: “Lựa chọn của con là gì? Trở lại lớp chọn chứ”

Trong trạng thái buồn, giận và hận ấy tôi gật đầu không do dự. Màu áo trắng tinh khôi của thời học sinh đã xuất hiện một dấu ấn đen không thể xóa bỏ – Tôi mất niềm tin ở tình bạn.

Thời học sinh không phải tất cả đều là những kỷ niệm đẹp nhưng từ đó tôi trưởng thành hơn và đó cũng là bài học đầu đời mà tôi cần phải nhớ.

Những quãng thời gian sau đó, tôi e dè hơn với các mối quan hệ. Sau một thời gian, tôi chợt nhận ra mình có đam mê vời việc kiếm tiền để rồi hành động được tôi triển khai là công cuộc trực nhật thuê và mua đồ ăn sáng cho bạn trong lớp. Bạn bè của tôi lúc đó không ai khác là truyện trang Manga của Nhật. Tôi yêu thích đến quên ăn, quên ngủ chỉ ngồi canh khi nào ra truyện mới để đọc. Cũng từ đó mở ra một cánh cửa mới trong cuộc đời của tôi là vẽ tranh và viết truyện.

Ngày ấy, tôi có thể viết truyện hay vẽ tranh hàng giờ đồng hồ liền không mệt mỏi.

Tôi của ngày ấy đầy đam mê và nhiệt huyết với thế giới riêng của mình và đắm chìm trong đó để thỏa mãn sở thích riêng. Ai cũng có cho mình một sở thích và nó cuốn bạn chìm đắm trong đó và khó để thoát ra. Tôi nhớ đến những người bạn của tôi trèo tường, trốn học chỉ để đi chơi game và tìm một phương trời khác. Ngày ấy, chúng tôi đều không thể hiểu rằng  nhiệm vụ quan trọng nhất lúc ấy là việc HỌC – Để rồi khi ra khỏi trường là những nuối tiếc.

Khi bạn rơi vào cái lứa tuổi ấm ương và lúc đó bạn luôn coi mình là người lớn hay cố tỏ ra là mình lớn bạn thường tự tung tự tác làm theo ý mình – Tôi cũng không ngoại lệ. Tôi muốn được bố mẹ công nhận, muốn chứ

ng tỏ bản thân, muốn vượt qua bệnh tật để trưởng thành. Những năm cấp 2 trôi qua với nhiều biến cố nhưng cũng để lại trong tôi nhiều kỷ niệm.

Tôi vẫn nhớ cảm giác của mình vào những ngày cuối cấp. Quyển sổ lưu bút thật đẹp với bao hình ảnh và chữ viết đủ màu bút nhũ được trang trọng gửi gắp cho từng đứa trong lớp, rồi hồi hộp chờ tới lúc nhận lại lưu bút của mình và lật dở từng trang để đọc và mỉm cười ngây ngô như đứa dở một mình. Mỗi trang là một lời chúc đầy thân thương và chọc phá – Là mảng trời ký ức thật đẹp được lưu giữ. Đó là một bằng chứng cho những tháng ngày đẹp đẽ mà chúng tôi đã cùng bước qua với nhau.

Cảm xúc nuối tiếc vẫn đọng lại trong lòng tôi cho đến bây giờ – Một cảm xúc bâng khuâng khó tả về một thời đã xa. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất của những cảm xúc đầu đời, cảm giác tiếc nuối nghèn nghẹn ở cổ rõ đến thế nào – Cảm xúc của sự chia xa.

Những ngày cuối cấp 2 luôn là những ngày mà cái đứa mình ghét nhất cũng bỗng dưng trở nên đáng yêu và dễ thương đến là. Lúc đó mới thấy thời gian là thứ vô tình và nhẫn tâm nhất – 4 năm thấy thật dài nhưng chớp mắt một cái là là phía cuối của một cuộc hành trình.

Người xưa có câu: “Muốn sang sông thì phải lụy đò”. Ở mái trường THCS Kỳ Bá này,thầy cô là những người lái đò đầy nhiệt huyết với lòng yêu nghề, đã đưa đò bằng cả tấm lòng yêu thương học sinh mà chẳng quan tâm đến phúc lợi gì,một lòng đưa chở từng chuyến học sinh đến bến bờ tương lai, bến bờ học vấn – Đã có lúc trách mắng , đã có lúc phạt đòn về những lỗi lầm ngây dại,và sau những lần ấy là những nét u buồn hằng sâu trong đôi mắt đa sầu đa cảm của thầy cô nhưng cứ sau mỗi lần chúng tôi lại lớn lên trưởng thành và biết tự chịu trách nhiệm.

THẦM CẢM ƠN CÔNG LAO TO LỚN CỦA THẦY CÔ VÀ GIA ĐÌNH – NGÀY MAI CON ĐÃ LỚN LÊN

“ Có những mùa hè không hề trở lại
Chỉ nghe tiếng ve trĩu cánh phượng hồng

 Trang sách cũ xa rồi xa mãi
Ngân khúc nhạc lòng trong nỗi nhớ bâng khuâng…”

≠laithimyhanh

Bạn thấy bài viết hữu ích thì chia sẻ và comment ở phía dưới nhé.

Đạp đổ mọi giới hạn

Kết nối với mình qua Facebook:

https://www.facebook.com/myhanh.laithi.12

Lại Thị Mỹ Hạnh.

—————————

Để đáp ứng nhu cầu trao đổi và đồng hành cùng bạn, hãy liên hệ ngay với Hạnh qua thông tin bên dưới:

  • Call: 0973 496 550
  • Email : myhanh.lai90@gmail.com
  • FB: https://www.facebook.com/groups/213477912600338/
  • Web: www.dapdogioihan.com
  • Địa chỉ :Tòa Nhà HM Town, 412 Nguyễn Thị Minh Khai, Phường 05, Quận 03, Tp Hồ Chí Minh.
[kkstarratings]

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *